Ông Đồ

Ngày xưa có một ông tên là Văn Đồ kiếm tiền bằng cách viết chữ Hán cho những người không biết viết. Có một bài thơ nổi tiếng mở đề như sau:
Mỗi năm hoa đào nở,
Lại thấy ông đồ già,
Bầy mực tầu giấy đỏ,
Bên phố đông người qua.

Kế bên tiệm ông Đồ có một nhà báo hiệu “Ngày Nay.” Ông Đồ không đọc được chữ quốc ngữ, nên tình cờ một hôm, ông Đồ hỏi một đứa bé đang lái xe đạp chở báo Ngày Nay chữ viết trên bảng nhà báo nghĩa là gì. Đứa bé giải thích đó là chữ quốc ngữ của tờ báo Ngày Nay, không viết theo chữ Hán mà viết theo chữ quốc ngữ. Ông Đồ hỏi muốn học chữ quốc ngữ phải mất bao lâu. Đứa bé trả lời học chữ quốc ngữ chỉ cần vài ba tháng. Ông Đồ không tin, bảo đứa bé sẽ chẳng có ai học chữ quốc ngữ đâu. Ông Đồ vừa nói vừa ngâm bài thơ như sau:
Bao nhiêu người thuê viết,
Tấm tắc ngợi khen tài,
Hoa tay thảo những nét,
Như phượng múa rồng bay.

Một thời gian sau, tiệm của ông Đồ càng vắng còn bảng hiệu nhà báo Ngày Nay càng to. Ông Đồ để ý thấy mỗi ngày đứa bé đẩy xe đạp càng ngày càng có nhiều báo còn sạp mình ngồi thì vắng hoe!
Nhưng mỗi năm mỗi vắng
Người thuê viết nay đâu
Giấy đỏ buồn không thắm
Mực đọng trong nghiên sầu