Có một con chuột đồng, tên là Don Chuck nhận được một lá thư của anh họ, là một con chuột tỉnh (ở thành phố) có tên Timmy Chubby. Trong thư, Timmy mời Don tới thành phố để ăn chơi dịp Tết năm mới, không cần làm gì cả. Don đọc thư xong không tin, nên tìm cách đi gặp Timmy.

Khi Don tới thành phố tìm đến chỗ ở của anh họ, Timmy bảo Don, “Ở đây, có một bà già có nhiều đồ ăn rất ngon!” Don không hiểu hỏi, “Đồ ăn đó của người ta mà, tại sao anh lại nói là của mình, làm sao ăn đây?” Timmy trả lời, “Bà già đó ăn uống rất ít, nên lúc nào cũng có đồ ăn dư. Vậy tối nay, nhân dịp em đến chơi, mình sẽ lẻn vào nhà bà đó và ăn chơi hết trớn cho đến sáng!” Don gật đầu lia lịa đồng ý.
Tối hôm đó, Don và Timmy lẻn vào nhà bà già. Don và Timmy ăn ngon lành. Mải mê ăn được một lúc, Don ngước thấy Timmy lấy vài viên thuốc ra uống. Don ngạc nhiên hỏi, “Ủa, anh đang ăn kẹo gì đó?” Timmy nói, “Đây không phải là kẹo. Tôi đang uống thuốc.” Don nhìn kỹ lại Timmy, bây giờ mới thấy anh họ phì và tái hơn ngày xưa nhiều, bèn hỏi, “Thuốc đó là thuốc gì? Tại sao anh lại phải uống thuổc?” Timmy trả lời, “Tôi lấy thuốc của bà chủ nhà, để uống chữa bệnh chóng mặt, đau lưng, cao máu, cao mỡ, và tiểu đường.” Uống thuốc xong, Timmy không ăn uống gì thêm nữa, và trông mệt đừ. Don thấy đồ ăn ngon và thơm, nên tiếp tục ăn đến khi no nứt bụng. Thấy Timmy vẫn không hề ăn uống gì thêm sau khi uống thuốc, Don hỏi, “Anh chừng nào mới ăn đây và khi nào hết bịnh?”

Timmy buồn rầu trả lời, “Tôi không dám ăn những thức ăn này nữa vì sẽ phải uống thuốc suốt đời.” Don chợt hiểu ra là nếu ăn những thức ăn này mãi, từ từ sẽ bị bịnh giống như Timmy. Don sợ quá hét to, “TRỜI ƠI, ANH ĂN ĐỒ ĂN NÀY MÀ TRỞ NÊN MẬP PHÌ NHƯ THẾ, VẬY MÀ CÒN XÚI DẠI TÔI ĂN NỮA! THÔI TÔI ĐI VỀ KHÔNG NÊN Ở ĐÂY NỮA!” Don bỏ chạy ngay ra ngoài đinh trở về nhà ở đồng quê. Timmy chạy theo, nhưng tự nhiên cảm thấy chóng mặt, khó thở, tức ngực, rồi té nhào xuống đất. Don nghe tiếng động nhìn lại, phân vân không biết nên đi trở lại hay là tiếp tục chạy về nhà.
Don Chuck quay đầu nhìn lại, thấy Timmy Chubby đang té nằm dài xuống đất. Don mau mau chạy tới, vả miệng Timmy cho tỉnh lại. Don lục túi áo Timmy tìm được viên thuốc trông giống hình trái tim. Don bỏ viên thuốc vào miệng Timmy, và bóp mũi cho anh họ mình uống.

Sau khi Timmy tỉnh lại, Timmy nói với Don, “Em không bỏ anh về quê hả? Nếu em ở lại mà không thích những đồ ăn mỡ màng này, anh sẽ dẫn em đến một chỗ khác có đồ ăn tinh khiết hơn.” Don hỏi, “Ở đâu?” Timmy trả lời, “Bà chủ có một tô bự đầy trái cây tươi để trên lầu. Mình có thể lên đó lấy.” Don lại gật đầu lia lịa đồng ý.
Don và Timmy leo lên cầu thang. Mấy phút sau, cả hai trèo vô được tô trái cây. Don hỏi, “Nếu anh biết vậy tại sao không ăn đồ ăn này để khỏi bị bịnh?” Timmy lắc đầu. “Tôi không dám tới đây thường vì ở đây, bà chủ có một con mèo canh gác chỗ này.” Don hoảng sợ nói, “Trời ơi, sao còn dám leo lên đây, không sợ bị ăn thịt hả?” Timmy trả lời, “Không sao, con mèo có đeo vòng chuông trên cổ. Nếu nghe tiếng chuông, thì phải bỏ chạy ngay.” Ngay lúc đó, Don và Timmy nghe tiếng chuông leng keng. “Meo, meo!” Timmy hét to, “BỎ CHẠY!” Don và Timmy liền phóng ra khỏi tô trái cây nhảy xuống đất, thấy một con mèo mun dài màu xám đang bước về phía tô trái cây. Don và Timmy hốt hoảng chạy xuống lầu. Timmy la lên, “Tôi có đục trước một lỗ ở chân tường, vào trong đó mình sẽ được an toàn!” Don và Timmy chạy đến lỗ tường, phi thân vào. Tiếc thay, lỗ quá nhỏ cho hai chuột, nên Don và Timmy dính chặt cứng ngắc ở lỗ tường!
Mèo chụp lấy đuôi của Timmy, và dựt ra. Don té nhào vô lỗ. Con mèo ngửi Timmy, thấy Timmy có mùi hôi bịnh, nên buông ra. Mèo cúi xuống nhìn vô lỗ.

Thấy mèo không để ý, Timmy nhảy ngay vô lỗ! Don nói, “Chỗ này rùng rợn quá! Ở đây chỉ vài ngày là đứng tim mà chết! Anh nên theo tôi về quê đi. Ở đó đồ ăn không ngon nhưng tinh khiết, vả lại mình được an toàn thảnh thơi biết mấy.” Timmy cãi, “Nếu về quê em, anh làm sao có được thuốc uống, đành phải chịu ở lại đây thôi.” Don thở dài, “Vậy thì từ nay tôi sẽ suốt đời là chuột đồng, còn anh thì suốt đời là chuột tỉnh.” Sau đó, Don từ giã Timmy trở về nhà ở đồng quê.
Không biết Don Chuck hay Timmy Chubby sẽ sống lâu hơn?